Wednesday, December 20, 2017

         Đôi mắt người tình xưa
                          (Truyện Liêu trai)
          Bà Thanh biết mình không còn sống bao lâu nữa vì bệnh ung thư gan đã tới giai đoạn cuối cùng. Bà nằm thoi thóp trên giường chờ ngày ra đi. Các con bà đã sửa soạn đầy đủ cho đám tang của bà. Theo lời trối trăng, họ chỉ mua một áo quan mỏng manh, rè tiền vì xác bà sẽ hoả thiêu.
            Bỗng, một đêm, trong một giấc mơ, bà gặp lại người tình đầu tiên trong đời, ông Ước. Đã từ lâu, bà nghe tin ông ở một tiểu bang khác và bị mù từ nhiều năm nay. Thế là bà có ý định gặp ông trước khi vĩnh viễn ra khỏi cõi đời..Bà ngỏ ý này cho mấy người con đang săn sóc bà. Họ ngạc nhiên, nhìn bà đăm đăm. Họ không sợ tốn tiền khi đưa bà đi xa, nhưng họ ngại sức khỏe bà không thể chịu đựng nổi chuyến bay xa. Nếu chẳng may bà làm sao trên máy bay thì rất phiền và rắc rối.
            Như đoán được ý nghĩ của các con, bà cho họ biết bà sẽ không chết trên máy bay, nhất định sẽ chỉ chết trên giường này.Các con bà, sau một hồi thảo luận riêng, miễn cưỡng chiều ý bà. Hai người con lớn sẽ đi với bà. Để không gặp trở ngại gì trên máy bay, họ mua bốn chỗ, dù chỉ có ba người.
            Nhờ vậy, chuyến đi an toàn, không gặp trục trặc gì. Thế là bà được gặp người tình năm xưa. Ông Ước bị mù đã nhiều năm. Ông cho biết ông bị mù trong thời kháng chiến chống Pháp. Trong một trận đánh, ông bị thương, mất cả hai con ngươi. Hai mắt sâu trũng. Vì thế, ông không hề có vợ con. Nhưng ông có mấy người cháu rất thương ông nên lo cho ông. Người thì gọi ông bằng bác, kẻ gọi bằng chú. Khi họ vượt biên, họ cũng cố đưa ông đi theo vì không nỡ bỏ ông lại một mình. Sẽ không ai săn sóc ông.. Nhờ vậy, ông mới được sống ở Mỹ. Vì mù lòa, ông được chính phủ Mỹ trợ giúp đầy đủ, nên không làm phiền các cháu nhiều.
            Khi được gặp người tình năm xưa, bà Thanh nắm lấy tay ông, nghẹn ngào hỏi :
            “Anh còn nhớ em không ? Thanh đây.”
            Ông Ước ngơ ngác hỏi :
            “Thanh nào ? Tôi đâu có quen ai là Thanh !”
            Bà xiết mạnh tay ông hơn, rồi đáp :
            “Lâu quá rồi nên anh quên đấy. Em là Thanh, hồi ở Hà Nội, em ở phố Hàng Đào, nhà bán tơ lụa. Anh ở phố Hàng Bạc, nên thường gặp nhau, rồi mình…yêu nhau. Đáng lẽ mình đã thành vợ chồng, nhưng cuộc kháng chiến chống Pháp bùng nổ vào cuối năm 1946. Thế là anh và em phải xa nhau. Anh đi theo kháng chiến, còn em theo gia đình tản cư ra hậu phương. Từ đó, anh em mình không bao giờ gặp nhau nữa. Nay, em nghe tin anh định cư ở đây, nên cố gắng tới thăm anh lần cuối cùng…Nói thật với anh, em cũng chẳng còn sống bao lâu nữa đâu…Bệnh ung thư gan của em đã tới giai đoạn cuối cùng…Chết ở tuổi này cũng không còn tiếc đời nữa…”
            Ông Ước chỉ ờ ờ cho qua vì cũng không nhớ chắc bà Thanh là ai. Lâu quá rồi, mà hồi trẻ, trước khi bị mù, ông cũng đã có nhiều cuộc tình với các nữ cán bộ trong vùng kháng chiến. Ông vẫn coi những mối tình đó chỉ là chuyện trai gái  bồng bột, nông nổi.
            Bà Thanh xiết chặt tay ông một lần nữa rồi xin từ biệt. Bà có vẻ hài long khi đã được gặp người tình đầu tiên trong đời.
            Rồi ngay hôm sau, bà thở hơi cuối cùng. Các con cháu bà không tỏ vẻ tiếc thương lắm, vì họ đã chờ đợi giây phút này từ nhiều ngày qua. Việc tẩn liệm nhanh chóng. Mọi chuyện bình thường, nhưng khi sửa soạn đóng nắp áo quan, họ ngạc nhiên vì thấy đôi mắt bà khác thường. Chúng lõm sâu, dường như không có con ngươi. Một người đánh bạo vành mắt bà ra thì thấy lõm sâu, đúng là không có con ngươi. Mấy người xúm lại, vành cả hai mắt bà xem nhiều lần mà vẫn không thấy con ngươi đâu. Cuối cùng, họ cũng đành phải đậy nắp áo quan, để đưa vào lò thiêu.
                                                       X     X
                                                            X
            Trong khi đó, ở tiểu bang khác, một buổi sáng sớm, ông Ước ngủ dậy, bỗng thấy có điều lạ ở đôi mắt mình.  Chúng không tối đen như mọi khi mà hình như có ánh sang. Ông thử mở mắt ra, nhưng phải vội nhắm ngay lại vì bị chói ánh sang. Ông không hiểu tại sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy. Ông đưa hai tay lên che mắt, rồi từ từ hé nhìn ra. Lần này, ông nhìn thấy trần nhà  và ngọn đèn trần. Ông vừa sợ vừa mùng. Vì không biết làm sao có thể giải thích được chuyện bất ngồ, lạ lùng này, Ông hốt hoảng gọi các cháu. Khi chúng nó vào phòng, ông không nhận ra đứa nào hết, nhưng khi một đứa lên tiếng nói thì ông biết tên người đó ngay. Tai ông đã quen với tiếng nói của các cháu, nhưng mắt thì chưa. Ông nói với chúng :
            “Chú bỗng nhiên lại nhìn thấy mọi vật. Thật khó hiểu quá ! Như vậy là mắt chú đã trở lại bình thường. Con ngươi ở đâu bỗng mọc ra ? “
            Các cháu ông ngơ ngác nhìn ông, rồi nhìn lẫn nhau.                       
Một người đánh bạo bước lại cạnh ông, nhẹ nhàng vành mắt ông ra xem. Đúng là mắt ông đã có con ngươi. Anh ta xem đi xem lại nhiều lần, không còn nghi ngờ gì nữa. Một người cháu khác dung đèn pin xoi mắt ông. Cuối cùng, một người đề nghị đưa ông đi gặp bác sĩ nhãn khoa.
Thế là tất cả mấy người cháu dìu ông ra xe hơi. Từ nhà đến phòng mạch bác sĩ khá xa. Ngồi trong xe, ông nhìn ra ngoài với vẻ mặt rất thích thú. Đây là lần đầu tiên ông được ngắm phong cảnh đất Mỹ. Đẹp lạ lung !
Vì không có hẹn trước, mọi người phải ngồi đợi rất lâu ở phòng mạch bác sĩ. Rồi, cuối cùng ông Ước cũng được bác sĩ gọi vào phòng. Sau khi nhỏ thuốc, chiếu điện, chụp hình, bác sĩ xác nhận đôi mắt của ông Ước hoàn toàn bình thường, mà còn có thể nói là rất tốt. Mọi người rất vui mừng, dù vẩn còn ngạc nhiên.
Về phần ông Ước, không còn có gì vui hơn được nữa. Ông vẫn thắc mắc không hiểu sao đôi mắt mình lại có có con ngươi để lại nhìn thấy ánh sang sau mấy chục năm trời mù lòa. Phải ch8ng ông là người hiền lành nên được Trời thương ?
                                                                                       TQK

                                                                                  Dec. 16 2017

Sunday, December 10, 2017


Báo oán

                     Tạ Quang Khôi

LTS  Đây là truyện mới nhất của nhà văn kiêm nhà giáo Tạ Quang Khôi. Ông viết truyện này để ăn mừng sinh nhật thứ 90.            

Cương là một thanh niên rất đẹp trai nên được nhiều gái mê, kể cả gái có chồng, trong đó có Tuyết Phương. Trọng, chồng Tuyết Phương, là người hiền lành, chân thật. Chàng rất yêu vợ và không bao giờ nghi vợ ngoại tình. Nhưng một hôm, chàng nhận được một lá thư của người vô danh vì địa chỉ người người gửi bỏ trống. Chàng liền mở ra coi, chỉ thấy một tờ giấy có hình một cặp sừng. Chàng rất ngạc nhiên vì không hiểu ý nghĩa của cặp sừng và cũng không rõ đó là sưng bò hay sừng trâu. Suy nghĩ một lát, chàng cho là người gừi đã lầm địa chỉ, chàng ném thư vào sọt rác. Nhưng ba hôm sau, chàng lại nhận được thư người vô danh. Lần này, cũng lại một cặp sừng, nhưng lớn hơn cặp trước. Chàng lại ném vào sọt rác. Rồi, ba hôm nữa, chàng lại nhận được thư người lạ. Chàng định không mở ra đọc, nhưng tò mò nên vẫn cứ mở. Lần này, ngoài cặp sừng, chàng còn thấy chữ NGU màu đỏ và đậm nét. Thoạt tiên, bị mắng là ngu, chàng tức lắm, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, chàng chợt hiểu ra ý nghĩa của cặp sừng. Phải chăng chàng bị mọc sừng, nghĩa là vợ chàng ngoại tình ?  

Sau một đêm trằn trọc suy nghĩ, chàng quyết định bí mật theo dõi vợ khi nàng ra khỏi nhà. Rồi sau nhiều ngày bí mật theo dõi và chụp hình nàng đi chơi với Cương, Trọng quyết định thuê luật sư để xin ly dị vợ. Chàng hiền lành nên không muốn làm lớn chuyện ồn ào. Ngay cả khi hai người chia tay theo quyết định của toà án, chàng cũng sẵn sang cho vợ mang theo rất nhiều thứ quý giá, dù không phải của nàng. Chàng thầm nghĩ không phải sống chung với người đàn bà hư hỏng là vui rồi.

Về phần Tuyết Phương, sau khi chia tay với chồng, nàng tìm gặp ngay Cương, đề nghị hai người chình thức kết hôn.  Cương trố mắt hỏi :

“Em nói chi kỳ vậy ? Mình chính thức thành vợ chồng ?”

Tuyết Phương nói bằng giọng nũng nịu :

“Bây giờ em được tự do rồi, mình thành vợ chồng, luôn luôn ở bên nhau. Bộ anh không vui sao ?”

Cương giữ im lặng một lúc khá lâu, rồi từ từ nói :

“Không, mình không thể thành vợ chồng được. Em lớn hơn anh những năm tuổi, đáng tuổi chị anh, làm sao thành vợ chồng được.”

Tuyết Phương trố mắt nhìn chàng, rồi chợt hiểu mình chỉ là kẻ bị lợi dụng, Cương không thật lòng yêu nàng. Một mối đau tràn ngập long nàng. Thì ra nàng đã bị cái vẻ đẹp trai và tuổi trẻ của hắn quyến rũ nên mới bị lợi dụng. Bây giờ biết tính sao đây ? Một mối tuyệt vọng dâng cao trong hồn nàng. Vì sự tuyệt vọng đó, nàng uất ức, căm thù Cương. Hắn đã làm cho cuộc đời nàng lỡ dở, bỏ người chồng hiền lành, nhân đức. Mối tuyệt vọng của nàng biến thành mối oán thù. Nàng thầm nghĩ không thể tha thứ hắn được, phải trả thù. Nhưng trả thù thế nào thì nàng chưa nghĩ ra. Đâm chem ? Nàng không đủ can đảm và sức lực.

Sau nhiều ngày suy nghĩ, Tuyết Phương nghi Cương đã có người yêu khác. Con người đẹp trai ấy không thể không có nhiều tình nhân. Vậy, nàng phải tìm cách theo dõi để khám phá ra người Cương thật sự yêu thương. Điều này không có gì khó khăn, vì Cương và ngừời yêu thường gặp nhau, lúc ở ngay nhà chàng, lúc thì hai người đi ăn tiệm. Người yêu của Cương rất trẻ, nhưng sắc đẹp chỉ vào loại trung bình. Điếu đáng đáng để ý nhất là cái bụng hơi lớn của cô ta. Phải chăng cô đang có bầu và tác giả của cái thai chính là Cương ? Nếu đúng như vậy, làm sao Cương có thể bỏ rơi người tình được !

Một ý nghĩ thoáng hiện trong óc Tuyết Phương, phải phá cái thai đó đi ! Đó cũng là một cách trả thù. Nhưng làm thế nào để có thể phá thai của người ta được ? Ngay thai của mình phá đã khó, nói chi thai người khác.

Mối buồn và oán hận mỗi ngày một lớn, làm nàng mất ăn mất ngủ thường xuyên. Người nàng gầy xọp đi rất nhanh. Rồi, một hôm, nàng đang lái xe thì cảm thấy trong người rất mệt mỏi, chân tay run rẩy. Đến một khúc quanh, nàng lạc tay lái, leo lên lề, đụng mạnh vào một gốc cây, ngực va vào tay lái khiến nàng hộc máu ra miệng, rồi chết luôn.

                                 X X

                                  X

Người yêu của Cương, bây giờ chính thức là vợ chàng, sau mười tháng có thai đã sinh một con gái. Hai vợ chồng Cương mừng lắm, Đứa bé trông rất xinh, trắng trẻo, bụ bẫm. Rồi, năm tháng qua mau, đứa bé lớn nhanh như thổi. Nhưng càng lớn càng giống Tuyết Phuông. Cương rất ngạc nhiên. Vợ chàng đâu có phải là chị em với Tuyết Phương, chính nàng cũng không biết cô ta là ai. Chàng suy nghĩ nhiều ngày, nhiều đêm mà không sao giải thích được sự giống nhau này.

Một điều đặc biệt khác nữa là càng lớn đứa bé càng nhìn chàng bằng đôi mắt thù ghét, trợn trừng đến nỗi chàng không dám đến gần nó nữa. Tất nhiên không dám bế ẵm nó. Chàng khơng biết hỏi ai để có thể giải thích chuyện kỳ lạ này. Vợ chàng vừa ngạc nhiên vừa tức giận vì chồng không còn thương con nữa.

Còn điều đặc biệt khác là đứa bé đã lên 5 mà không nói được dù vẫn hiểu người khác nói gì. Nàng quyết định đưa con đi bác sĩ. Nhưng khi gặp nác sĩ, nó vẫn có thể trả lời những câu hỏi của bác sĩ. Như vậy, nó không bị câm. Nàng hoàn toàn không hiểu tình trạng con ra sao. Không câm mà không chịu nói, thật kỳ lạ.

Rồi, bỗng một buổi sáng, nàng không thấy chồng dậy uống cà phê như mọi khi. Hai người ngủ riêng phòng từ khi chồng nàng không dám lại gần con. Nàng thấy chồng chum kín chăn, bèn lật chăn ra và nắm lấy bắp tay chàng để đánh thức chàng. Nàng giật mình vì người chàng đã lạnh toát. Nàng hoảng sợ, chạy vội ra khỏi phòng và dung điện thoại cầm tay để gọi 911. Chỉ 15 phút sau, một xe cứu thương tới đưa xác Cương vào bệnh viện. Bác sĩ khám nghiệm cho biết chàng bị bóp cổ chết hồi đêm và ông còn cho biết…hai bàn tay bóp cổ là hai bàn tay nhỏ của con nít. Mọi người rất ngạc nhiên về chuyện này. Không lẽ đứa bé, chính con chàng đã bóp cổ cha ? Không thể có đứa bé nào khác từ bên ngoài lén vào giết người. Làm sao giải thích được chuyện này !

Bác sỉ gọi riêng vợ Cương vào phòng mạch để hỏi về đứa con gái chung của hai người. Nàng cho biết đã lâu Cương không lại gần con, mà chàng cũng không cho biết lý do tại sao.

Suy nghĩ một lát, bác sĩ đề nghị vợ Cương cho ông gặp riêng đứa bé. Nhưng lúc nàng trở ra phòng đợi tìm con thì không thấy nó đâu. Nàng hoảng sợ chạy khắp nơi để tìm con, nhưng hoàn toàn vô ích. Mặt nàng tái nhợt, chân tay run lẩy bẩy. Có người thấy tội nghiệp nàng, vội gọi cảnh sát tới giúp nàng tìm con. Nhưng rồi, cảnh sát tới cũng không tìm thấy đứa bé. Cảnh sát phải đưa nàng về nha bằng chính xe nàng.

Về đến nhà, viên cảnh sát phải dìu nàng vào thẳng phòng ngủ để nàng có thể lên giường nằm nghỉ.

Khi mở cửa phòng ngủ, hai người đều ngạc nhiên  thấy đứa bé đang nằm trên giường. Viên cảnh sát định bế nó để lấy chỗ cho mẹ nó cùng nằm. Nhưng ông giật mình vì nó đã lạnh toát. Nó chỉ còn là một cái xác không hồn.

                                                      Tạ Quang Khôi

                                                          2 12 2017