Thursday, August 4, 2011

      CHO TRỌN CUỘC TÌNH
                                      Tạ Quang Khôi

    S
au nhiều ngày phân vân và tính toán, ông Hưng quyết định bay tới tiểu bang xa miền Ðông Bắc Hoa Kỳ để gặp lại bà Xuyến, người tình cũ, Tuy vậy, lòng ông vẫn còn ấm ức, bất định. lúc thì thương yêu lúc thì giận ghét. Hồi xưa, bà là người tình đầu tiên mà cũng là người phụ bạc, đã làm ông đau khổ suốt một thời gian dài. Hai người yêu nhau tha thiết, quyết định đi đến hôn nhân. Mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi giữa hai gia đình, nhưng gần đến ngày cưới thì bà từ hôn. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, kể cả gia đình bà. Không ai hiểu tại sao bà lại có quyết định bất ngờ ấy. Không những thế, bà còn cương quyết từ chối gặp ông khi ông muốn hỏi lý do từ hôn.
            Nhưng mọi người không phải đợi lâu. Chỉ một tuần sau bà nhận lời cầu hôn của một bác sĩ trẻ mới ra trường. Mọi người mới vỡ lẽ bà đã ham cái bằng bác sĩ mà phụ bạc người vị hôn phu. Gia đình bà đều tỏ vẻ bất mãn và xấu hổ về lý do thay đổi này. Ông Hưng thì đau đớn vì tự ái nhiều hơn thất tình. Ông chỉ là một công chức tầm thường dù có bằng đại học. So với một bác sĩ, ông thua kém rất xa. Nhưng tình yêu không thể căn cứ vào bằng cấp. Rồi theo thời gian, ông cũng khuây khỏa dần. Ông lấy vợ, một cô thư ký làm cùng sở. Gia đình thật ấm cúng, hạnh phúc. Tuy nhiên, thỉnh thoảng nhớ lại mối tình đầu đời, ông vẫn nghe lòng xót xa.
Trong khi đó, cuộc hôn nhân của bà Xuyến với viên bác sĩ trẻ không kéo dài tới một năm. Khi bà có thai được ít lâu, viên bác sĩ yêu một cô y tá xinh đẹp cùng làm trong một y viện, bỏ rơi bà. Rồi sau đó, bà trải qua thêm hai lần sang ngang nữa. Cả hai đều dang dở, người thì chết sớm, ông thì bỏ đi mất tích. Nhưng cả hai đều không có con với bà. Sau khi người chồng thứ ba bỏ đi mất tích, bà không còn tha thiết chuyện chồng con nữa. Bà ở vậy đến già, dốc lòng chăm lo cho đứa con của ông thầy thuốc bạc tình. Ðiều an ủi duy nhất của bà là thàng bé rất thương yêu mẹ nên ngoan ngoãn và chăm chỉ học hành. Rồi nó cũng trở thành bác sĩ như cha nó. .
Từ ngày bà cắt đứt với ông Hưng, hai người không còn liên lạc với nhau nữa, ông chỉ biết tin tức về bà qua mấy người bạn chung. Ðã mấy chục năm qua, nay bỗng bà ngỏ ý muốn gặp ông, làm sao không ngạc nhiên cho được. Ông phân vân nhiều ngày vừa đẻ suy tính vừa để nghe ngóng lòng mình. Ông thầm thú nhận ông chưa quên hẳn bà dù ông còn giận bà rất nhiều. Chính ông cũng không hiểu tại sao lại như vậy. Ông chợt nhớ tới hai câu thơ của Thế Lữ :
                                 Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy,
                                      “Nghìn năm hồ dễ đã ai quên”
Thế là ông quyết định ra đi, nhưng không vội vã. Ông nhờ thằng cháu nội, chuyên viên máy vi tính, kiếm mua vé máy bay trên mạng với giá thật rẻ. Rồi nửa tháng sau ông có mặt ở tiểu bang bà Xuyến cư ngụ. Sau khi nghỉ ngơi nhiều giờ trong khách sạn cho hết mệt, ông mới gọi điện thoại cho bà. Dù đã xa cách trên nửa thế kỷ ông cũng nhận ra tiếng bà ngay. Tim ông bôxng đập nhanh hơn. Làm sao mà không xúc động khi được nghe lại tiếng nói trìu mến, ngọt ngào hồi nào. Bà cũng nhận ra ông ngay nên hỏi :
“Có phải anh Hưng không ?”
Ông từ tốn đáp :
“Dạ, thưa bà, chính tôi.”
“Anh có nhận ra tiếng em không mà sao cứ kêu em bằng bà vậy ?”
Ông giữ im lặng một lát, rồi nói thêm :
“Tôi hiện ở khách sạn Oxford, đường Madison.”
Bà reo lên :
“Ô, thế thì gần nhà em lắm. Anh cho biết số phòng để em bảo cháu đến đón anh ngay…Thằng này là cháu nội của em.”
Khoảng mười lăm phút sau, ông Hưng nghe có tiếng gõ cửa. Một thanh niên trạc tuổi gần ba mươi lễ phép mời ông đi gặp bà Xuyến. Vì đã sửa soạn sẵn sàng, ông đi theo anh ta ngay. Khi hai người đã ngồi trong xe hơi, anh ta tự giới thiệu là cháu nội lớn nhất của bà Xuyến và tên là Phong. Ông Hưng liền hỏi thăm sức khỏe của bà Xuyến. Hơi ngập ngừng một chút, rồi Phong cho biết bà nội của anh chỉ hơi ốm, nhưng vẫn mạnh khỏe. Không những thế, anh còn nghe nói bà sửa sọan đi chơi xa. Ông chưa định hỏi thêm gì, xe đã chạy vào khuôn viên của một biệt thự lớn. Xe vừa ngừng lại trước cửa biệt thự, bà Xuyến liền xuất hiện. Vừa nhìn thấy bà, ông Hưng cũng nghe lòng hơi xúc động. Ðã hơn nửa thế kỷ hai người chưa gặp nhau. Ông cố giữ vẻ mặt bình thản khi bước ra khỏi xe. Bà Xuyến mừng rỡ thốt kêu lớn :
“Anh Hưng !”
Ông chậm rãi bước đến gần bà, lịch sự chào :
“Thưa bà !”
Bà cười tươi, có giọng trách :
“Bà bà, tôi tôi hoài à !”
Ông theo bà vào một phòng khách lớn, trang trí toàn lọai bàn ghế đắt tiền. Ông ngồi vào chiếc ghế dài theo sự chỉ định của bà, giữ im lặng, chờ đợi. Bà ngồi cùng ghế với ông, chỉ cách ông một quãng ngắn. Bà nhìn ông đăm đăm, rồi hỏi :
“Anh có biết em mời anh đến đây có việc gì không ?”
Ông chỉ lắc đầu mà không nói. Bà mỉm cười :
“Anh hay bất cứ ai cũng không thể đóan được đâu. Ngay cả em cũng phải ngạc nhiên, nói chi người khác.”
Ông vẫn giữ im lặng, đăm đăm nhìn bà, chờ đợi. Bà mỉm cười rồi tiếp :
“Em mời anh đi hưởng tuần trăng mật vối em.”
Ông giật mình, ngồi thẳng người lên, thốt kêu :
“Bà nói chuyện gì kỳ vậy ? Ði hưởng tuần trăng mật là đi đâu ?”
Như muốn trêu chọc ông, bà có giọng vui vẽ :
“Anh làm như anh còn ngây thơ lắm. Hưởng tuần trăng mật mà cũng không hiểu. Thôi, để em giải thích cho rõ. Ngày xưa, anh với em định làm đám cưới và chúng mình dự tính sẽ đi Ðà Lạt hưởng tuần trăng mật. Nhưng rồi chuyện không thành… Mình không thực hiện được ý định ấy. Bây giờ…về cuối đời, em muốn mình làm lại…”
Ông có giọng trách :
“Không thành là tự bà…”
Bà ngắt lời ông :
“Thì em đâu có chối là không phải lỗi em. Bây giờ mình già cả rồi, em muốn chuộc cái lỗi đó nên đề nghị anh với em về Ðà Lạt một chuyến.”
“Bà có điên không mà có ý nghĩ ngông cuồng ấy ? Tôi chẳng muốn đi đâu hết. Cũng chẳng ham trăng với mật. Tôi với bà đã hết tình hết nghĩa từ hơn nửa thế kỷ nay rồi. Bà nên rủ người khác đi cùng cho vui.”
Lời từ chối tàn nhẫn của ông khiến bà xịu mặt buồn. Thấy bà buồn, ông cũng thoáng nghe lòng bất nhẫn. Bà rụt rè hỏi nhỏ :
“Như vậy là anh thực sự hết yêu em rồi sao ?”
Ông không thể trả lời dứt khoát câu hỏi của bà. Giận thì có giận, nhưng hết yêu thì chưa chắc. Thấy ông im lặng, bà năn nỉ :
“Nếu còn yêu em, xin anh chiều em lần chót.”
“Tôi già rồi, chẳng muốn đi đâu hết, nhất là về Việt Nam. Chuyến đi dài cả mấy chục tiếng, làm sao tôi chịu nổi. Tôi cũng đã có nhiều thứ bệnh của người già, đâu còn khỏe như ngày xưa.”
Ngẫm nghĩ giây lát, bà ngập ngừng :
”Hay…hay…mình đi một nơi trong nước Mỹ…chẳng hạn Las Vegas…Anh nghĩ
sao ? Hoặc tùy anh, muốn đi đâu, cứ cho em biết, em sẽ đi theo anh.”
            Ông đáp ngay, không một giây lưỡng lự :
            “Tôi chả thích đi đâu hết. Tại sao bà cứ bày vẽ chuyện trăng mật, đi đây, đi đó ?”             Bà khẽ thở dài :
            “Em…em muốn chuộc cái lỗi ngày xưa…em đã làm anh buồn, khổ…”
            Ông nhún vai :
            “Ðó là chuyện ngày xưa, bây giờ thì khác rồi.  Nói cho ngay, hồi đó, tôi cũng buồn, cũng khổ đau một thời gian. Nhưng rồi tôi hiểu ra rằng vợ chồng phải có duyên hay nợ. Tôi với bà không duyên không nợ thì chỉ vui với nhau một thời gian ngắn, ri phải chia tay.”
            Bà nhìn ông bằng đôi mắt trìu mến :
            “Anh là người rộng lượng nên dễ tha thứ.”
            “Chẳng tha thứ thì cũng chẳng làm gì được bà.          
            “Bây giờ anh đã hết giận, hết ghét em rồi thì nên đi chơi với em một chuyến…Bỏ chuyện tuần trăng mật đi, vì không còn hợp thời nữa…Ði một chuyến để dối già vậy.”
            Ông phì cười :
            “Hết trăng mật đến dối già. Sao bà có nhiều sáng kiến vậy ?”
            Bà cười theo :
            “Anh chịu rồi, phải không ?”
            Ông tỏ vẻ ngạc nhiên :
            “Tôi chịu bao giờ ?”
            “Em tưởng anh khen em có nhiều sáng kiến là anh chịu đi chơi với em.?”
            Ngẫm nghĩ giây lát, ông gật đầu :
            “Ừ, thì tôi chịu đấy. Nào bà muốn đi đâu ? Chỉ trong nước Mỹ thôi đó.”
            Bà liền nở nụ cười đắc thắng :
            “Em biết mà, rồi thế nào anh cũng chiều em. Như em đã đề nghị, mình đi Las Vegas đánh bạc nhé.”
            “Cũng được. Ðể tôi đi hỏi vé máy bay ngay.”
            “Ðiều đó anh khỏi lo. Em xin bao hết. Em sẽ bảo thằng cháu nội của em làm tất cả mọi việc cần thiết, từ mua vé máy bay đến giữ phòng khách sạn. Thằng này thương em nhất trong các cháu của em.”
            Ông mỉm cười :
            “Vậy cũng được. Ðã đồng ý với bà thì bà muốn gì cũng xin chiêu hết.”
            Bà rụt rè hỏi :
            “”Anh muốn ở…cùng phòng vói em…hay riêng phòng ?”
            Ông liền dẫy nẩy :
            “Già rồi mà còn bày đặt ngủ chung phòng. Người ta cười cho chết”
            “Mình chung phòng chớ đâu có…chung giường mà sợ người ta cười.”
            “Hừ, ai biết là mình không chung giường, chỉ thấy mình vô chung phòng là người ta đã nghi ngay. Thôi, bà đừng có bày đặt lôi thôi nữa. Tôi đi với bà cũng đã là một chuyện kỳ cục rồi. Ðáng lẽ tôi không nên gặp bà mới phải.”
            Thấy bà không nói gì nữa, ông từ biệt để về khách sạn sửa soạn. Ông tính thầm nếu có nhanh cũng phải một tuần nữa mới lên đường đi Las Vegas. Trong một tuần đó ông sẽ làm gì ? Bay về nhà ở một tiểu bang khác xa xôi hay cứ chờ đợi ở đây cho tốn tiền khách sạn ? Nhưng mối lo của ông không kéo dài vì chỉ hơn một tiếng đòng hồ sau, người cháu nội của bà Xuyến đã gọi dây nói báo tin sáng mai sẽ lên đường. Ông ngạc nhiên hỏi :
            “Sáng mai ? Sao lẹ quá vậy ?”
            Người cháu ôn tồn giải thích :
            “Thưa ông, nếu mình chịu tốn tiền mua vé hạng business thì lúc nào cũng có ngay, không phải chờ đợi.”
            Thế là trưa hôm sau ông Hưng và bà Xuyến đã có mặt ở Las Vegas để…hưởng tuần trăng mật cuối đời. Phong cũng đi theo để săn sóc bà nội. Ông Hưng không có máu mê cờ bạc mà cũng không biết gì nhiều vê các cách đánh bạc, trừ môn kéo máy, nên chỉ đi xem cho biết. Trong khi đó, bà Xuyến tỏ ra rất thành thạo. Bà thích nhất môn đánh bài. Ông Hưng biết là bài Black Jack do Phong giải thích. Ngòai những lúc chơi bài, bà cũng cùng ông đi xem các màn trình diễn âm nhạc, ảo thuật hoặc đi ăn ở những tiệm đặc biệt. Thế rồi một tuần cũng qua đi. Ông thở phào khi được bay về nhà mình. Nhưng ông chưa kịp nghỉ ngơi thì Phong đã gọi điẹn thoại báo tin bà sắp chết. Ông giật mình, tưởng nghe lầm, vội hỏi lại :
            “Cháu nói sao ? Bà cháu còn mạnh khỏe, mới đi chơi Las Vegas mà ?”
            “Dạ, thưa ông, bà cháu bị ung thư, đã tới giai đoạn cuối cùng. Bỗng bà khỏe lại một thời gian ngắn, như ngọn đèn sắp tắt chợt lóe lên. Mà cũng nhờ thuốc bồi dưỡng tạm thời của ba cháu nên chịu đựng được một thời gian ngắn. Bây giờ thì chỉ…có thể tính từng ngày…Bà cháu muốn được gặp ông trong những giây phút cuối cùng.”
            Tất nhiên ông Hưng không thể từ chối. Ông lại hấp tấp ra đi một lần nữa.
            Bà Xuyến thoi thóp nằm trên giường, thấy ông Hưng đi vào thì đôi mắt sáng hẳn lên và có tia vui mừng. Dù cuộc đời bà nhiều biến đổi theo cám dỗ của lợi danh, mối tình bà dành cho ông Hưng vẫn là mối tình bất diệt. Hình bóng của người tình đầu đời không bao giờ phai nhòa trong trái tim bà. Trong khi đó, ông Hưng, dù không phải là kẻ bạc tình, đã quên bà ngay khi ông lập gia đình với một người đàn bà khác. Ông quan niệm rằng khi đã có gia đình, phải hết lòng lo cho gia đình. Vì thế, hình bóng người tình bội bạc biến đi nhanh chóng trong tâm tưởng của ông. Thỉnh thoảng chợt nhớ tới bà Xuyến, ông coi bà chỉ là một hình bóng của dĩ vãng, không đáng quan tâm nhiều. Mãi cho đến khi Phong bỗng liên lạc với ông, ông mới biết bà còn sống và cũng ở Mỹ. Lòng ông đã hoàn toàn nguội lạnh nên hững hờ với lời đề nghị của anh ta. Rồi ông suy tính mãi mới quyết định đi thăm bà.
            Bây giờ thấy bà nằm thoi thóp trên giường trong những giờ phút cuối cùng của cuộc đời, ông cũng nghe nhói trong tim. Bà run rẩy đưa bàn tay gầy guộc về phía ông như muốn bắt tay, ông vội vã nắm lấy bàn tay ấy. Một luồng giá lạnh làm tê buốt tay ông. Hình bóng tử thần thấp thoáng đâu đây làm ông khẽ rùng mình, đồng thời ông cũng nghe nhói trong tim. Hồi bà Hưng qua đời, cách đây mấy năm, ông cũng có cảm giác này, cảm giác của cuộc tử biệt. Ông quỳ xuống cạnh giường bà Xuyến, úp mặt vào bàn tay lạnh giá ấy. Bà thều thào nói :
            “Cảm ơn anh…đã đến…với em vào...giờ phút…cuối cùng này…”
            Tiếng bà nhỏ như một hơi thở nghẹn ngào, nhưng mặt bà tươi vui với vẻ mãn nguyện. Ông chưa kịp nói gì, bà đã rút tay về, rồi cả chân lẫn tay bà co giật mấy cái. Khi bà nằm im thì mấy giọt nước mắt già nua của ông bỗng trào ra…
                                                                                                   TQK
                                                                                             28/12/2010

1 comment:

  1. Bài viết rất hay, cảm ơn chia sẽ của bạn!
    Hằng Ny – Phòng Kinh Doanh
    -------------------------------------------------------------------
    • Xem chi tiết về Giới thiệu phim cưới studios
    • Hoặc Gioi thieu phim cuoi studios

    ReplyDelete