Bóng đêm
Nắng một ngày xuân
bỗng hắt hiu,
Em đi,
trời đất cũng tiêu điều.
Tương lai một phút
tan thành khói,
Và cả hồn anh đã
chết theo.
Anh mất
em rồi, vũ trụ tan,
Tim anh còn lại
nhúm tro tàn,
Hai mươi năm cũ, vèo, cơn mộng !
Hạnh
phúc trôi theo suối lệ tràn.
Còn có
bao giờ anh gặp Em ?
Máu nào
đã chảy lại về tim ?
Em ơi,
thôi thế đời tan tác !
Còn lại trong
anh chỉ bóng đêm.
Ðàn
con nhỏ dại hãy thơ ngây,
Em nỡ buông xuôi mặc tháng ngày ?
Khắn
trắng trên đầu, con khóc mẹ,
Lòng anh thổn thức
lệ vơi đầy.
10 tháng 5, 1981
No comments:
Post a Comment